Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Phải Chăng Chết Là Hết???

Dịch bởi:Tạ Việt Anh

Sau cái chết của người bạn cũ,Albert Einstein nói:"Besso đã khởi hành từ thế giới kì quặc này trước tôi một chút.Cũng chả có nghĩa lý gì.Những người như chúng tôi...biết rằng sự phân biệt giữa hiện tại,quá khứ và tương lai chỉ là một ảo tưởng cứng đầu và dai dẳng".

Những bằng chứng mới tiếp tục cho thấy một điều:Einstein đã đúng-cái chết chỉ là một ảo tưởng.

Cách nghĩ thông thường của chúng ta dựa trên lòng tin về một thế giới tồn tại những quan sát viên độc lập và khách quan.Nhưng hàng loạt các thí nghiệm lại chứng minh điều ngược lại.Chúng ta đã nghĩ cuộc sống chỉ là hoạt động của các-bon và những phân tử hỗn tạp khác.Chúng ta sống trong chốc lát rồi sau đó thối rữa ra...trong lòng đất.



Chúng ta tin rằng có cái chết,vì chúng ta đã được dạy về điều đó.Còn bởi vì chúng ta tự kết hợp bản thân mình với cơ thể và cũng "tự" biết rằng:cơ thể sẽ chết! Và đó là cái kết của câu chuyện cuộc đời.Thế nhưng "cái lý thuyết về mọi thứ" mang tên biocentrism(lý thuyết về cuộc sống được công bố năm 2007 bởi Robert Lanza-một nhà khoa học Mỹ) nói với chúng ta rằng:cái chết không phải là tận cùng như chúng ta nghĩ.Đáng ngạc nhiên là nếu bạn đưa cuộc sống và ý thức của mình vào các phương trình,bạn có thể giải thích được một số vấn đề phức tạp của khoa học.Ví dụ,sẽ trở nên rõ ràng là tại sao không gian và thời gian,thậm chí cả những thuộc tính vật chất của nó phụ thuộc vào những người quan sát nó.Và cả rằng các định luật,tác dụng,hằng số của vũ trụ vạn vật tại sao lại xuất hiện để điều chỉnh sự tồn tại của cuộc sống con người.


Ngay đến khi chúng ta chấp nhận rằng vũ trụ chỉ tồn tại ở trong bộ não con người,thì sự cố gắng hiểu biết về thực tế cũng vẫn chẳng dẫn chúng ta đi tới đâu.Xét một chút về thời tiết nhé:Bạn nhìn thấy một bầu trời trong xanh,nhưng những tế bào trong não bộ bạn có thể được thay đổi để bạn thấy một bầu trời màu đỏ hay xanh lá.Thực tế,với một chút kĩ thuật di truyền,ta hoàn toàn có thể làm mọi thứ thành một màu đỏ hay tương tự,hoặc thậm chí còn có thể khiến bạn muốn tình dục như với một loại chim.Bạn nghĩ nó sáng lên,nhưng những mạch điện não bộ cũng có thể thay đổi để khiến bạn nghĩ nó đang tối dần.Bạn nghĩ nó nóng và ẩm ướt,nhưng với một con cóc nhiệt đới thì lại thấy nó thật lạnh và khô khan.Sự logic này có thể áp dụng cho hầu hết mọi thứ.Những gì mà bạn thấy sẽ không thể mô tả bằng ý thức của bạn.


Sự thật là bạn có thể thấy mọi thứ là nhờ vào những tế bào và nơ-ron xung quanh não bạn.Mắt của bạn không phải là cánh cửa của thế giới.Mọi thứ bạn thấy hoặc trải qua bây giờ,hay thậm chí là cơ thể của bạn chỉ là sự xoay lộn của thông tin trong tiềm thức.Theo lý thuyết biocentrism thì không gian và thời gian không phải là những thứ đông cứng như chúng ta nghĩ.Bạn vẫy bàn tay trong không khí và nếu bạn mất tất cả mọi thứ,cái gì sẽ còn lại?Không gì cả.Điều tương tự đối với thời gian.Không gian và thời gian chính là công cụ đơn giản để sắp đặt mọi thứ cùng nhau.


Xét về thí nghiệm hai khe nổi tiếng,khi nhà khoa học nhìn thấy một hạt bay qua hai khe của tấm chắn,hạt đó “sử sự” như một viên đạn xuyên qua một khe này hoặc khe khác.Nhưng nếu họ không nhìn,nó sẽ sử sự như một sóng và đi qua cả hai khe cùng một lúc.Vậy làm sao mà một hạt lại có thể thay đổi cách sử sự của nó phụ thuộc vào việc bạn có nhìn nó hay không,câu trả lời rất đơn giản:thực tế là một quá trình bao hàm cả ý thức của bạn.


Tiếp tục nhé,giờ thì ta xét nguyên lý bất định Heisenberg nổi tiếng.Nếu thực sự có một thế giới bên ngoài với các hạt bay nhảy xung quanh thì chúng ta đã có thể đo lường tất cả các thuộc tính của nó.Nhưng bạn lại không thể,ví dụ,vị trí chính xác và mô-men của một hạt sẽ không thể xác định được cùng một lúc.Vậy làm thế nào mà các cặp hạt bị ngăn cách ngay lập tức kết nối với phía bên kia của nó như thể thời gian và không gian không tồn tại.Lại một câu trả lời đơn giản:Bởi vì chúng không chỉ ở ”ngoài đó” ...và không gian và thời gian chính là một công cụ đơn giản của ý thức.

Cái chết không tồn tại ở một thế giới vô tận hay vô hạn,tính bất tử không có nghĩa là một sự tồn tại vĩnh cửu trong thời gian mà hoàn toàn thuộc về một cái gì đó phi thời gian.

Cách nghĩ của chúng ta về sự tuyến tính của thời gian cũng mâu thuẫn với hàng loạt thí nghiệm gần đây.Vào năm 2002,các nhà khoa học cho rằng những “hạt ánh sáng”(photon) biết trước được “anh em song sinh xa” của nó sẽ làm gì trong tương lai.Họ kiểm tra sự “giao tiếp” của các cặp photon khác nhau và để một photon kết thúc cuộc hành trình của mình(nó sẽ phải tự quyết định sẽ trở thành gì-sóng hoặc hạt).Sau đó các nhà nghiên cứu kéo dài khoảng cách với photon khác để đạt được các phát hiện riêng.Bằng cách này hoặc cách khác,hạt thứ nhất biết được các nhà nghiên cứu sẽ làm gì trước khi họ bắt đầu.Và băng qua khoảng cách này ngay lập tức như thể không có không gian và thời gian giữa chúng.Không quan trọng ta thiết lập các thí nghiệm như nào.Ý nghĩ của chúng ta và ”kiến thức” của chúng là điều duy nhất xác định chúng sẽ hành xử ra sao.Thí nghiệm xác nhận rằng những hiệu ứng này phụ thuộc vào quan sát của ta.


Bạn có thấy kì lạ?Cùng xem một thí nghiệm khác mà mới đây được xuất bản trên một tạp chí khoa học danh tiếng-Science.Nhà khoa học người Pháp bắn photon trong một máy thử nghiệm và cho thấy rằng chúng có thể thay đổi những điều đã xảy ra trong quá khứ.Khi các photon đi qua chỗ phân nhánh của máy,chúng phải quyết định sẽ xử sự như hạt hay như sóng khi va đập vào chùm phân nhánh.Sau đó,sau khi các photon đi qua chỗ phân nhánh,người thí nghiệm có thể tùy ý bật hay tắt chùm tia phân nhánh thứ hai.Nó chỉ ra sự quyết định của người quan sát tại thời điểm đó,đã được xác định bởi những gì mà các hạt đã làm ở chỗ phân nhánh trong quá khứ.Hay nói đúng hơn,người thí nghiệm đã quyết định lựa chọn quá khứ của anh ấy


Dĩ nhiên,chúng ta sống trong một thế giới tương tự.Nhưng các nhà phê bình lại cho rằng các hành vi này chỉ được giới hạn trong thế giới vi mô.Hai thế giới này(một tập hợp các định luật vật lý cho các đối tượng nhỏ,và một cho phần còn lại của thế giới,bao gồm cả chúng ta) dường như không có cơ sở trong lý luận và trở thành một thách thức trong tất cả các phòng thí nghiệm trên thế giới.Một vài năm trước,các nhà nghiên cứu công bố một trang trong tạp chí Nature bày tỏ sự mở rộng của các hành vi lượng tử trong các tất cả lĩnh vực mỗi ngày.Cặp ion dao động được “dụ dỗ” để các thuộc tính vật lý luôn bị ràng buộc với nhau mặc dù bị chia cắt ở khoảng cách lớn.Thí nghiệm khác với các phân tử khổng lồ(hay được gọi là Buckyballs) cũng cho rằng lượng tự thực sự được mở rộng ngoài phạm vi của thế giới vi mô,và dĩ nhiên không ngoại trừ con người.


Chúng ta thường phủ nhận vũ trụ đa chiều như trong
Star Trek và coi đó là viễn tưởng.Nhưng hóa ra có nhiều hơn các chân lý khoa học chứng minh cho điều này.Một dạng nổi tiếng của vật lý lượng tử là sự quan sát không thể được dự đoán một cách tuyệt đối.Thay vào đó là các quan sát có thể xảy ra với các xác xuất khác nhau.Một giải thích chủ đạo, giải thích về sự đa thế giới,phát biểu rằng mỗi một quan sát có thể sẽ tương xứng với các thế giới khác nhau(the multiverse).Có vô hạn số lượng vũ trụ và mọi thứ đều có thể xảy ra giống nhau trong các vũ trụ.Cái chết không có bất kì ý nghĩa nào trong sự mô tả này.Tất cả các thế giới tồn tại đồng thời,bất chấp có điều gì xảy ra trong chúng.

Cuộc sống là cuộc phiêu lưu vượt quá những cách nghĩ về sự tuyến tính thông thường.Khi chúng ta chết,chúng ta không làm mọi thứ giống như sự ngẫu nhiên khi đánh các quả bóng bi-a,mà là những thứ đã được sắp đặt trước.Cuộc sống là một phép biểu diễn không tuyến tính.Nó như là một bông hoa lâu năm được trả về thế giới đa vũ trụ để làm một nhiệm vụ...NỞ





0 nhận xét:

Đăng nhận xét